Tôi nói gì khi nói về chạy bộ

31300397_237527923658162_5165645531024341599_n.jpg
Image credit: me

Tôi luôn thấy dễ chịu khi đọc văn của Haruki thế nên tôi thích ông, hoặc cũng có thể ngược lại.

Tôi nói gì khi nói về chạy bộ là một cuốn tự truyện, chủ yếu nói về chạy bộ (tất nhiên), nhưng qua việc chạy bộ và những việc xung quanh chạy bộ, ta hiểu thêm về Haruki, về tam quan (thế giới quan, giá trị quan, nhân sinh quan) của ông. Đọc để thấy được ông nhìn nhận thế nào về bản thân, về mối tương quan của ông với độc giả, với xã hội. Đọc để thấy ông nghiêm túc thế nào với chạy bộ, với nghiệp viết tiểu thuyết, với cuộc đời ông.

Tôi hiểu ra được là tại sao các tác phẩm của ông có một sự ổn định và chắc chắn đến vậy. Thêm nữa, tôi nhận ra rằng cuốn sách này không dành cho những ai tìm kiểm sự hài hước hay sự truyền cảm hứng bởi vì những bước chạy của ông (cả nghĩa đen và nghĩa bóng) không phải nhờ cảm hứng, không phải vì vui mà vì kỷ luật, vì nguyên tắc, vì chuẩn mực.

Tôi nói gì khi nói về chạy bộ có thể (chắc chắn) không giúp bạn xỏ giày và chạy ngay vào sáng mai, nhưng biết đâu đấy, có thể giúp bạn học hỏi được điều gì đó tích cực từ lối sống, phương châm sống của Haruki.

 

 

Xứ tuyết – 雪国

26904372_1452772088178615_8359023926795746573_n
Hình của Fanpage IPM

Phải nói rằng rất hài lòng về hình thức của sách, bìa cứng vô cùng đẹp, giấy tốt, font chữ size chữ dễ đọc.
Phần dịch theo mình thấy cũng tốt, chỉn chu và có nhiều chú thích cần thiết.

Còn về phần nội dung thì trước khi đọc các bạn cần biết nó được xếp vào dạng vừa cổ điển vừa kinh điển thế nên là rất khó đọc, mình cũng không giấu diếm chuyện mình đọc xong mà chẳng hiểu cũng như cảm được gì mấy.

Tác phẩm là câu chuyện về một chàng trai chốn phồn hoa đô hội Tokyo đã lên xuống xứ tuyết phía Bắc Nhật Bản 3 lần trong 3 mùa khác nhau Xuân – Thu – Đông. Ở đó, anh đem lòng yêu thiên nhiên và 2 người con gái geisha nơi đây.
Điểm nổi bật của tác giả/tác phẩm là tả nhiều, quá là nhiều, từ tả cảnh, tả vật, tả người, tả cảm xúc. Những dấu hiệu của mùa luôn được miêu tả một cách kỹ lưỡng, trước khi bắt đầu nói về chuyến đi, như Quý ngữ luôn cần có trong thơ Haiku vậy.
Có lẽ giống như nhiều tác phẩm Nhật xưa xưa khác, những gì đọng lại sau khi đọc Xứ tuyết chỉ đơn giản là đẹp và buồn, cái đẹp của thiên nhiên xứ tuyết, cái đẹp của người con gái geisha, cái đẹp từ nỗi cô độc của đời người.

Bản thân chưa đủ tầm để cảm thụ hết văn học cổ điển/kinh điển của Nhật Bản→3/5

Nếu biết trăm năm là hữu hạn

29243932_218170172260604_8901822453260398785_n

Dạo này thiệt gặp nhiều chữ Nếu, phim thì có Nhân sinh nếu như lần đầu gặp gỡ, sách thì có Nếu biết trăm năm là hữu hạn.

Đọc Nếu biết (viết tắt) xong thì cũng hiểu được tại sao nó bán chạy như vậy từ 2012. Đầu tiên phải nói là độc giả nhắm đến của cuốn này là tầm 17-20, tức là nếu như mình đọc từ hồi nó mới xuất bản thì hợp =)))) Nhưng mà mình nghĩ tầm 27-30 đọc cũng hay, kiểu là đã trải qua cũng sơ sơ rồi, hiểu chuyện cũng sơ sơ rồi, những suy nghĩ của tác giả cũng đã từng nghĩ ngợi như vậy rồi, chỉ là được viết ra một cách văn chương hơn thôi.

Bây giờ sách của tác giả trong nước ra cũng nhiều, đa phần là tản văn, đa phần là về yêu đương buồn khổ, thất tình các kiểu đọc tựa đề thôi đã mắc mệt, được cái tựa hay bìa đẹp hút giới trẻ. Nếu biết cũng có viết về yêu đương nhưng không nhiều, không uỷ mị, nội dung trong Nếu biết khá đa dạng, có thể vài bạn sẽ thấy không được thống nhất và khó nắm bắt… một phần mình nghĩ là do 2 người viết (Phạm Lữ Ân là bút danh chung của 2 vợ chồng Đặng Nguyễn Đông Vy và Phạm Công Luận), một phần đơn giản là vì nó tổng hợp những suy nghĩ của hai tác giả ở nhiều thời điểm khác nhau chứ họ không hướng đến việc xoay quanh một đề tài cụ thể.

Chung quy lại thì Nếu biết nhẹ nhàng dễ đọc, dễ đồng cảm, giọng văn mature, không yêu đương vớ vẩn, không hô hào self-help. Một lựa chọn tốt nếu bạn muốn đọc tản văn Việt :p 4/5

P.s Có một điều mình không hiểu là sao tái bản lần 20 (2018) lại có giá chát chúa như vậy giá bán tiki: 132k (bìa 189k), trong khi tái bản lần 19 (2016) giá bán tiki: 51k (bìa 78k). Tức là chỉ sau 2 năm, với 1 cái bìa mới (công nhận là đẹp hơn thật), giá tăng lên tới hơn 2.5 lần, dã man con ngan, 2 năm thì trượt giá lên tầm 1.5 là hợp lý roài. Bức xúc vậy thôi chứ may là mình mua được bản 2016 :p

Lo lắng cho live-action movie…

AIQophL

Tối rồi lười đem sách ra chụp, lấy hình trên mạng của Nhã Nam vậy.
Cuốn này rất là popular/hyped ở Nhật, Trung, Việt và mình muốn xem thử nó có bị overrated hay không thì theo mình nghĩ là không, nó xứng đáng.

Nếu giới thiệu ngắn gọn trong một câu thì cuốn sách này mang lại một sự ấm áp xưa cũ mà người Nhật hiện đại đã mất đi. (lười viết dài..)
Mạch truyện bất ngờ, kịch tích nhưng cũng dễ theo; càng về sau cuối thì mọi chuyện cũng đã trở nên dễ đoán hơn và thiên về phía cảm động nhiều hơn.
Truyện có yếu tố kỳ ảo về mặt thời gian nhưng được tác giả khai thác khéo léo và không trở nên rối rắm.

Thực sự rất là thích cuốn này của Keigo nên cảm thấy lo lắng cho movie chuyển thể có làm tới nơi tới chốn được không. Về cá nhân thì không thích Ryosuke =))
Phim chiếu ở Nhật vào cuối tháng 9/2017 thì chắc là khoảng cuối tháng 2 đầu tháng 3/2018 là có link torrent để xem.

5/5

Cửa hiệu tự sát… không hợp gu lắm…

26165942_183745189036436_4337511128742799748_n

Một cuốn novel của một tác giả người Pháp, mình mua vì cái tựa gây tò mò và thấy khá nhiều review tốt về cuốn này. Quyển này ngắn lắm, chỉ có 200 trang với font size khá là to nên đọc tý là xong.

Để giải thích cho tựa đề thì truyện kể về một gia đình bán những dụng cụ, sản phẩm, độc dược… để khách hàng có thể tự sát thành công. Wiki cho cuốn này là black comedy novel tức là bối cảnh, đề tài truyện thì khá đen tối và có chút nhạy cảm là tự sát nhưng cách kể câu chuyện thì hài hước.

Và đúng là cuốn sách này có nhiều chi tiết hài hước và dễ thương thật. Chi tiết mà mình nhớ nhất là khi một đứa nhỏ muốn tự tử thì tiệm sẽ chỉ bán kẹo, một viên duy nhất vào ngày hôm đó để chúng không thể chia cho bạn bè, và trong hũ kẹo thì trộn lẫn kẹo độc và kẹo không độc. Kiểu vẫn nên có một cánh cửa khác cho trẻ em dù cho nó có được quy định bằng xác suất. Nhưng cũng chỉ dừng lại ở đấy, mình đọc đến cuối và không thể hiểu được điều tác giả muốn nói, muốn ám chỉ là gì. Và không nên tự suy luận một cách gượng ép.

Không thích nói chuyện xen lẫn Việt-Anh lắm nhưng mà sau khi đọc xong thì mình kiểu: “I don’t get it! That doesn’t make any sense?!”. Cảm xúc đúng là như vậy luôn nên thôi cho 3/5 vì những chi tiết hay ho trong truyện. À cuốn này đã được dựng thành phim hoạt hình, có lướt qua thì thấy cũng ok phết, tất nhiên là một vài chỗ được điều chỉnh lại cho phù hợp.

le_mag10
Quý khách muốn dây thừng, dao hay súng? 

Người đan chữ xếp thuyền

B729E44AC0FA08A5569E85BB1C0E6030
Image from ntybooks.com

Một cuốn sách từng bán rất chạy ở Nhật của Miura Shion. Câu chuyện kể về quá trình nghiên cứu, biên tập, thực hiện một cuốn Đại từ điển ở một nhà xuất bản.

Điểm cộng:
Tựa được dịch quá hay ❤
Một câu chuyện đáng yêu, nhẹ nhàng, hài hước và truyền cảm hứng.
Khơi dậy tình cảm với ngôn từ nói chung và chữ quốc ngữ nói riêng, điều đang bị lãng quên dần (ở VN giờ mấy đứa nhỏ khá giả một tý 3-4 tuổi đã được cho đi học tiếng Anh, lớn một tý nói tiếng Anh sõi hơn tiếng mẹ đẻ).
Nam chính thật thà, chất phát, chăm chỉ dễ được yêu thích.
No drama, happy ending.

Điểm trừ:
Vì đều đều, no drama nên buồn ngủ.
Nhiều thứ tốt đẹp đến với nam chính quá khiến hơi không thực tế =))))))) (Life is not that easy :v)

Anyway, các bạn nữ đọc trước khi ngủ cũng không tệ.
3/5

FA_keyvisual01-725x1024-side
Anime và Movie chuyển thể (chưa xem)

Những người đàn ông không có đàn bà

Screen Shot 2017-10-23 at 23.27.45

Về cơ bản thì mình là người không thích truyện ngắn lắm, mình thích truyện dài/những tiểu thuyết dài hơn vì nó dễ nắm bắt.
Cho bạn nào chưa biết thì Những người đàn ông không có đàn bà gồm 7 truyện ngắn, được sắp xếp theo ý đồ của tác giả chứ không phải tuỳ tiện gom đại mấy truyện ngắn vào thành cuốn sách, có chút xíu siêu thực thôi nên nhìn chung là dễ đọc.

Một điều mình thích ở Haruki là những tác phẩm của ông luôn luôn giữ được một sự ổn định trong chất lượng, cho bạn cảm giác an tâm khi đọc văn của ông. Vì là tập truyện ngắn nên cuốn sách không thể nào hay xuất sắc được, chỉ ở mức vừa phải, nếu thích Haruki và có chút thời gian rảnh thì đọc vèo cái là xong vì cũng ngắn lắm. Còn không đọc cũng được chẳng sao, dành thời gian cho những tác phẩm lớn hơn :p

Rating: 3.5/5
Bias Haruki nên gắn thẻ 4 sao.

秘密 – Bí mật của Naoko

Higashino Keigo là một nhà văn trinh thám nổi tiếng nhưng Bí mật của Naoko không phải thể loại trinh thám vì không có án mạng, sát nhân hay điều tra phá án nên nếu bạn nào mong chờ điều này thì rất tiếc. Nhưng thôi cứ tạm xếp nó vào mystery theo nghĩa đen cũng được dù thực ra mystery là như bên dưới ↓

(Mystery fiction is a loosely-defined term that is often used as a synonym of detective fiction — in other words a novel or short story in which a detective (either professional or amateur) solves a crime. )

21743091_111975122880110_7771223076568837822_n

Tựa gốc của sách chỉ là 秘密 – Bí mật, khi xuất bản tại Mỹ lấy tựa là Naoko, và khi về Việt Nam thì lại thành ra Bí mật của Naoko. Tất nhiên bí mật của Naoko là lớn nhất, quan trọng nhất nhưng mà những nhân vật khác đều có những bí mật của riêng họ. Đó là điều tôi thích ở cuốn sách này khi mà các nhân vật phụ được khắc hoạ rõ nét, những câu chuyện đằng sau họ đều có thể khiến người đọc cảm động và đặc biệt là không rời rạc, những bí mật của họ là những mảnh ghép còn thiếu cho bức tranh tổng thể và góp phần dẫn dắt mạch truyện đi đến đoạn kết.

Bí mật của Naoko là cuốn sách thiên nhiều về cảm xúc. Nếu nói một cách hoa mỹ thì nó như một củ hành tây, từng lớp từng lớp bí mật được bóc ra, đến cuối cùng chỉ khiến bạn cay mắt. Cái kết thật sự hay nhưng thiếu một chút sức nặng, cũng có thể do tôi kỳ vọng hơi nhiều vào chú Keigo. Đành chỉ có thể cho cuốn này 3.75/5.

Sách đã được chuyển thể thành movie cũng như drama (ở Nhật). Vì movie được đánh giá cao hơn drama nên sẽ xem movie thôi, bỏ qua drama.
Pháp cũng có làm một bản với tựa Si j’étais toi nhưng xem qua trailer thì thấy cải biên tè le so với nguyên tác, còn nước nào chuyển thể nữa không thì không bít :p

Nơi ta thuộc về, chỉ có thể là trong trái tim ai đó thôi

冷静と情熱のあいだ Rosso~ (Ekuni Kaori)
Tựa sách khi được xuất bản tại VN là: Điềm tĩnh và nồng nhiệt (Đỏ)
*Viết tắt tên sách: ĐTvNN
*ĐTvNN còn quyển Blu~ (Xanh) nữa, do cộng sự của Ekuni Kaori viết (sắp xuất bản)

21752354_107008073376815_5318562238100402245_n

ĐTvNN nói về tình yêu của nữ nhân vật với hai người đàn ông, một nồng nhiệt cháy bỏng của tuổi trẻ dại khờ, một điềm tĩnh bình lặng của một người trưởng thành. Nó làm tui liên tưởng mạnh mẽ đến một movie được chuyển thể từ tiểu thuyết cho điện thoại di động đã từng rất nổi là Koizora – Bầu trời tình yêu (2007).

ĐTvNN ngắn, thiên khá nhiều về cảm xúc, không có mấy sự kiện đâm ra khiến người đọc cảm thấy buồn ngủ. Mọi thứ chỉ thật sự diễn ra ở chương 8, vâng, là chương 8 chứ không phải 3 hay 4, một điểm trừ của cuốn tiểu thuyết này. Ngược lại, tui lại khá thích cách kết chuyện nhanh và ngắn gọn của tác giả. Nhìn chung thì ĐTvNN dừng ở mức đọc được, thích hợp với những bạn nữ tầm tuổi 25-30.

ĐTvNN đã được chuyển thể thành movie (2001) và khi tui search trailer xem thì khuôn mặt của Takenouchi Yutaka đã khiến tui xúc động vô cùng (tại tui thích ảnh quá).
(https://www.youtube.com/watch?v=w4q2MoYoZBw)
いつか一緒に登ってくれる?
いつ?
例えば…10年後…
Một ngày nào đó cùng leo lên đó nhé?
Khi nào?
Ví dụ là… 10 năm sau…

[Rating]
3/5

人間失格 – Mất tư cách làm người

21230795_254413971746932_1405166278354181531_n

Tựa đề bản tiếng Việt của sách là Thất lạc cõi người, còn tựa đề bản tiếng Anh là No Longer Human nhưng tôi vẫn thích nghĩa đen “Mất tư cách làm người” hơn, nó bao trọn ý nghĩa của tác phẩm hơn.
Những tác phẩm nổi tiếng của Dazai đều mang yếu tố tự thuật, kể lại những gì xảy ra với bản thân, những gì bản thân suy nghĩ. Thế nên thật khó để mà nói tác phẩm của Dazai chứa đựng sức hút hay sức hút đến từ chính cuộc đời của nhà văn này.

Ningen shikkaku là tiểu thuyết ngắn và đứt đoạn, gồm 3 “Quyển sổ ghi ghép” của chàng trai trẻ Ooba Youzou, khiến cho câu chuyện thật khó nắm bắt với người đọc lần đầu tiên. Từ bé Youzou đã cảm thấy không thể hoà nhập nổi với gia đình, với trường học, khoác lên cái vỏ bọc -mà tự tác giả nói là- chú hề để “sống sót” qua ngày. Cảm giác ấy ngày càng lớn dần, trong mắt cậu thanh niên Youzou, sự tồn tại của thế nhân và cả sự tồn tại của bản thân cậu cũng chỉ đơn thuần là một sự nhục nhã, đầy tội lỗi. Thế nên dù lối viết văn của Dazai vô cùng nhẹ nhàng, giản dị nhưng lại mang lại sự bi thương xuyên suốt tác phẩm.
Nhưng trong Youzou không hề mất đi cảm xúc yêu thương và khao khát được yêu thương, tôi nghĩ đó là lý do mà Youzou, hay cũng có thể nói Dazai, được nhiều độc giả yêu mến và thương cảm. Đã có lần cậu ta vùng lên, dùng chút sức cùng lực kiệt đấu một phen thắng bại với đời nhưng cuối cùng vẫn tan nát, vỡ vụn như một tấm gương.
Tác phẩm kết thúc bằng đoạn đối thoại giữa tác giả và madam của một quán bar, người giữ những cuốn sổ.
“Đã mười năm trôi qua, chắc Youchan đã chết.”
Đúng năm đó (1948) tác giả tự kết liễu đời mình sau khi hoàn thành Ningen shikkaku và một truyện ngắn còn đang dang dở có tên Good-Bye.

Đây không phải là một tác phẩm dễ đọc, dễ được chấp nhận vì nó u sầu, mang đầy tính tự huỷ, tự vứt bỏ cuộc đời thế nên tôi nghĩ nên dành chút thời gian tìm hiểu về hoàn cảnh lịch sử, trường phái văn học, cuộc đời của tác giả trước khi đọc thì tốt hơn. Cũng không khó để tìm thấy những tác phẩm về bi kịch trong nhân sinh của những người trẻ trong những tác phẩm văn học Nhật Bản sau này nhưng theo lối dễ tiếp thu hơn, ít bi kịch hơn (và những nhân vật trong truyện không phải là chính tác giả), ví như Rừng Na Uy của Haruki Murakami chẳng hạn.

[Ngoài lề]
Ấn bản tại Việt Nam được tặng kèm thêm 3 truyện ngắn Đêm Tuyết, Một trăm cảnh núi Phú Sĩ, Tám cảnh sắc Tokyo, bổ sung thêm chút góc nhìn về cuộc đời của Dazai.
Cuối sách là phần phụ lục, một nửa tóm tắt (dù nói tóm tắt nhưng khá chi tiết) về cuộc đời, sự nghiệp của Dazai, mình đánh giá cao việc bổ sung này. Nhưng nửa sau lại là cảm nhận của riêng dịch giả về Dazai cũng như về Nigen shikkaku, có lẽ dịch giả Hoàng Long là một người yêu mến Dazai nên phần này quá dài dòng một cách không cần thiết và mang nhiều cảm xúc, nhận định cá nhân. Tôi nghĩ các bạn nên bỏ qua hoặc lướt sơ phần này. Cứ tự cảm nhận theo cách riêng của mình, chuyện không thích một tác phẩm kinh điển là quá bình thường.

[Rating]
4/5